Work Text:
I.
Tay bị trói ngược về sau, hai tên lính áp giải SeungKwan vào lều chỉ huy rồi ép em quỳ xuống. Giữa hỗn hợp mùi hương hỗn loạn của chiến trường, máu thịt, nắng gió, cát bụi. Mũi SoonYoung ngay lập tức bắt được hương hoa ngọt nhẹ, nhàn nhạt, chua và đắng cùng lúc. Ngoài mùi hăng nồng của đám lính alpha, chẳng khó nhận ra hương thơm kia đến từ tên phiến quân vừa bị bắt. Không ngờ chiến binh mạnh mẽ nhất, kẻ sống sót cuối cùng của phe phiến quân lại là một omega.
- Không thể lãng phí một omega xinh đẹp thế được.
SoonYoung dùng mũi kiếm nâng cằm omega lên, cố ý ấn mạnh vào vùng dưới cằm. Muốn lưu lại một vết sẹo nhỏ, nhắc nhở SeungKwan về sự thua cuộc của chính em. Alpha cần dùng khuôn mặt xinh đẹp này, nên ghi khắc vết sẹo vào chỗ khó thấy. Omega ngoan cố nghiến răng, không kêu la dù chỉ một tiếng, mặc kệ máu chảy khỏi vết thương. Ánh mắt rực lửa căm hận, bị alpha sỉ nhục đủ đường. Việc SoonYoung nhanh chóng phát hiện em là omega thật sự đáng ngạc nhiên. Không phải SeungKwan che giấu nhận dạng hay gì, chẳng ai trên đời làm được điều phi lý ấy. Loài người đủ thông minh và tỉnh táo để nhận biết người xung quanh thuộc nhận dạng nào. Chỉ là mùi hương của SeungKwan từ khi sinh ra vốn rất nhẹ, cần tiếp xúc với em khoảng thời gian nhất định mới ngửi thấy và phân biệt hoàn toàn.
Hoàng thân Kwon bắt omega về kinh đô. Ngạc nhiên thay, không phải nhà tù, SeungKwan bị đẩy vào một căn phòng tối tăm nào đó. Em nhìn quanh, diện tích vừa phải, nội thất cơ bản, căn phòng đơn giản và đủ sống cho bất cứ ai. Thà Kwon SoonYoung cứ đối xử với em như tù binh bình thường, tống giam, tra tấn, giết chết. Ép buộc SeungKwan phản bội phe phiến quân, hoặc giả vờ thả em đi rồi theo dõi. Không cần thiết phải làm vậy, alpha cho rằng bản thân tiêu diệt toàn bộ nhóm phiến quân. Tệ hơn? Biến SeungKwan thành món đồ chơi thỏa mãn gã.
Khác với mọi suy đoán ban đầu, Kwon SoonYoung không động vào SeungKwan. Trái lại, alpha cho người huấn luyện em. Trong thời gian ngắn SeungKwan buộc phải học tập và luyện tập đủ thứ kỹ năng mà trước nay omega chưa từng nghĩ tới. Từ quy tắc ứng xử hoàng gia, kỹ thuật quyến rũ. Đến thủ thuật ám sát, giết người thầm lặng và có kế hoạch. SeungKwan dần dần hiểu SoonYoung muốn dùng em cho loại việc gì, thật ghê tởm. Hơn ba tháng cứ thế trôi qua, gần như thuần thục mọi thứ được học, omega biết ngày đó sắp đến rồi.
Cái đêm trước khi bị đưa vào cung điện, SoonYoung đột nhiên đến tận phòng omega. Alpha chỉ thấy không cam tâm, chính tay gã đã thu phục con mèo hoang này. Không động tay mà dâng tận miệng người khác thì phí công quá. Hương hoa nhàn nhạt ngọt cuốn hút SoonYoung, vài nốt lạnh đắng không khiến gã chùn bước. Alpha tự hỏi hương thơm đặc biệt này giống loài hoa nào nhưng chưa tìm ra câu trả lời. SeungKwan chịu đựng, cam tâm, biết chống cự cũng vô ích, chỉ làm bản thân thêm đau đớn.
Từ lâu SeungKwan dự đoán loại chuyện này chắc chắn xảy ra, không phải không đến, chỉ là đến muộn. Omega nghiêng đầu, cố tình để lộ vết cắn rõ ràng trên tuyến mùi sau gáy. Chẳng phải hy vọng SoonYoung rút lui, chỉ muốn nhắc nhở rằng em vốn thuộc về người khác. Thấy dấu răng của alpha khác trên gáy kẻ dưới thân càng làm SoonYoung phát điên, hưng phấn. SeungKwan từng thuộc về ai không quan trọng, đêm nay omega chắc chắn thuộc về gã.
Trong thoáng chốc, giữa lúc thô bạo, SoonYoung thấy tròng mắt omega hóa xanh. Vết cắn đánh dấu căng tức, đau nhói. SeungKwan trở về tình trạng hoang dã và nguyên thủy, như thể omega bên trong em đang gào thét. Người bên dưới nhanh chóng nhắm mắt, che lấp, alpha cũng chẳng thèm để tâm. SeungKwan không sợ bị phát hiện, chỉ muốn ngăn bản thân rơi nước mắt. Em vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc vang vọng khắp tâm trí. Tại sao là lúc này? Giây phút bị dày vò cả thể xác lẫn tâm can, SeungKwan lại kết nối ý thức với người ấy.
- Nhớ lấy, cái mạng ngươi nằm trong tay ta.
Chỉ một câu nói, một lời đe dọa hiển nhiên, omega trở thành người của Kwon SoonYoung mà không thông qua khế ước hay giấy tờ (hợp pháp lẫn bất hợp pháp) nào. SeungKwan chỉ thấy nực cười, alpha kia lấy đâu ra cái quyền tuyên bố hùng hồn như thế rồi đẩy em vào vòng tay người khác ngay hôm sau. Bọn alpha toàn khốn nạn, quyền lực thì đáng sợ, alpha kết hợp với quyền lực hoàn toàn đáng khinh.
Sáng hôm sau, SeungKwan được chuẩn bị rất tươm tất trước khi vào cung điện gặp Quốc vương. Omega ngâm mình bằng loại tinh dầu hoa hồng đậm đặc và nồng nặc, như thể đám người hầu đang ướp mùi hương mới lên người em. Trang điểm kỹ lưỡng, dùng một loại bột đặc biệt che phủ vết răng đánh đấu và vết sẹo dưới cằm. Mặc bộ quần áo đẹp nhất em từng thấy trong đời, khoác thêm áo choàng như quý tộc thực thụ. SeungKwan nhìn phiên bản giả dối của chính mình trong gương, tự thấy nực cười. Toàn là dối trá, thật sự kệch cỡm.
Vẻ đẹp từ đôi mắt u buồn, mùi hương ngọt ngào giả tạo nhanh chóng được lòng nhà vua. Thật báng bổ khi omega phải hóa thân thành một omega khác ngọt ngào hơn chính mình. Thứ nước hoa hồng ngào ngạt thấm đẫm vào da thịt SeungKwan tới nỗi nhiều lúc em suýt quên mùi hương thật sự của mình. Hoa bồ công anh thoang thoảng, hương thơm rất nhẹ và hư ảo. Luồng khí ám ảnh, ẩn hiện, như có như không. Vẫn ngọt nhưng lạnh giá, dư vị chua và đắng xen vào nếu em khó chịu. Dù không nổi bật hay quyến rũ như các omega khác, SeungKwan vẫn yêu mùi hương của mình, rất hữu ích. Mùi hương hoàn toàn phù hợp với một chiến binh, dễ dàng hòa lẫn và biến mất vào chiến trường. Đối thủ khó nhận biết em là omega ngay lập tức, Hoàng thân Kwon là trường hợp duy nhất.
II.
Đến lúc thực hiện bước tiếp theo. SeungKwan khịt mũi, vẫn khó chịu vì mùi hoa hồng nồng nặc. Em lách người vào phòng hoàng tử của Vương quốc Anode, vẫn khéo léo và nhanh nhẹn đến khó tin. Cảm tưởng thân xác và kỹ năng của bản thân đã chết rục trong nhung lụa hoàng gia rồi. Nực cười thật, một trong những omega của Đức vua đang tìm đến tận phòng con trai ngài. Đoán chắc Kim MinGyu sắp về, omega bình thản ngồi xuống chiếc ghế bên bàn trà cạnh giường, yên lặng chờ đợi. Không lâu sau cánh cửa bật mở, vị hoàng tử ung dung bước vào. Mũi ngay lập tức bắt được mùi hoa hồng nồng nàn, mắt nhìn thấy SeungKwan ngồi chễm chệ, dáng vẻ đầy tự tin trong phòng mình.
- Làm sao ngươi vào được đây?
Hoàng tử cảnh giác, nhìn omega mới của cha ngồi đó. SeungKwan ngẩng đầu, mắt khẽ chớp rồi nhìn thẳng vào alpha. Giây trước còn nhẹ nhàng thơ ngây, giây sau đã sáng rực toan tín. MinGyu không khỏi bất an vì sự thay đổi nhanh chóng trong đáy mắt đối phương, đột nhiên tin rằng SeungKwan tìm đến mình với ý định xấu xa. Chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp ẩn sau đôi mắt quyến rũ và hình hài đẹp đẽ ấy. Hoa đẹp thường có gai, người đẹp thì cay độc. Omega trước mặt xinh đẹp đến vậy, khó tránh tâm hồn được nuôi dưỡng bởi những ý tưởng xấu xa, đen tối. Hoàng tử thắc mắc hài hước quá, chẳng lẽ em có thể đường đường chính mà vào à? Đương nhiên omega tự khắc biết cách vào được căn phòng này.
- Tôi là thủ lĩnh nhóm phiến quân phía đông.
SeungKwan vào thẳng vấn đề, phớt lờ câu hỏi của Hoàng tử, nhất thiết phải trả lời không? Theo thông tin MinGyu biết, thủ lĩnh nhóm phiến quân phía đông là một alpha, từng làm Vệ binh hoàng gia và bất mãn với chế độ cai trị của cha anh. Tất nhiên không phải vậy, tên alpha kia thực chất là bù nhìn thôi. Đội quân phiến loạn hùng hậu gồm toàn alpha và beta, làm sao chấp nhận một thủ lĩnh omega. Bất chấp SeungKwan mạnh mẽ thế nào, lề thói xã hội không thể thay đổi ngay tức thì. Những tư tưởng cố hữu, chẳng thể loại bỏ một sớm một chiều. Omega yếu đuối, nhu nhược, chỉ biết dựa dẫm vào người khác. Làm sao có thể đứng đầu, lãnh đạo một nhóm người hay cả vương quốc. Thói phân biệt nhận dạng, coi thường omega thấm sâu vào xương tủy loài người. Bức xúc quá nhiều, tức giận cũng thế. SeungKwan không lên tiếng mà chỉ hành động, thời gian tự khắc chứng minh tất cả. Bất kể ai lên ngôi sau cuộc chính biến, SeungKwan cũng đứng phía sau hậu thuẫn. Thế ai giữ vị trí Quốc vương quan trọng gì, miễn omega có quyền lực và nắm chặt người đó trong lòng bàn tay.
- Mục đích của ngươi là gì?
Cứ cho rằng em thật sự là thủ lĩnh của nhóm phiến quân phía đông. Tiết lộ thân phận cho MinGyu chẳng được chút lợi ích nào, ngược lại giống tự sát hơn. Hoặc Boo SeungKwan quá tin người (hoàn toàn không có khả năng), hoặc omega âm mưu gì đó (chắc chắn rồi). Đừng quên Boo SeungKwan làm thế nào vào được cung điện hoàng gia, nói không ôm chút mưu tính nào thì khó tin lắm. Do Đức vua thiếu phòng bị, đam mê sắc đẹp và tuổi trẻ của omega nên chẳng nhận ra. MinGyu thì khác, dễ dàng nhìn thấu vẻ nguy hiểm ẩn sau lớp vỏ xinh đẹp mong manh kia.
- Hoàng thân Kwon đưa tôi vào cung điện làm gì? Một khi xảy ra chính biến, ngài nghĩ quân thần ủng hộ ai lên ngôi?
MinGyu nhìn thẳng vào omega, ánh mắt đanh lại, thay đổi từ nghi ngờ sang tức giận. Bị nói trúng tim đen, alpha biết vua cha luôn thích SoonYoung hơn mình. Kwon SoonYoung liên tục chinh phạt, lấy lòng công hầu còn MinGyu thì cứ mãi chôn chân trong cung điện. Hoàng tử sống kín tiếng, chấp nhận bị anh họ vượt mặt, cắn răng nghe quân thần đàm tiếu sau lưng. Nào là Hoàng tử vô năng, Quốc vương Kim bất hạnh vì sinh ra cậu con trai như thế. Vì cái gì kia chứ? Bỏ chín làm mười, lấy lùi làm tiến, rồi sẽ tới ngày dám công hầu ấy sáng mắt.
- Tôi sẽ giúp ngài.
- Tại sao?
- Tôi ghét cha ngài thật, nhưng tôi hận Kwon SoonYoung hơn.
Trả thù, quá dễ hiểu. Omega nhắm mắt, hít vào. Tội của Quốc vương cùng lắm chỉ là quá khắc nghiệt, trị vì yếu kém, khiến dân chúng lầm than. Còn SoonYoung trực tiếp đẩy em vào bước đường nhơ nhuốc này. Mối thù đối với Đức vua vốn là thù chung, lòng hận dành cho Kwon SoonYoung lại cá nhân và riêng biệt. SeungKwan quyết tâm gom hết thù chung lẫn hận riêng, giải quyết một lần cho xong tất cả. Nhìn từ đây, MinGyu có thể cảm nhận em đang kiềm chế nỗi đau nào đó. Loại đau đớn khiến sống lưng omega run lên khi nghĩ tới, vai em nặng nề uất hận, ngực siết chặt vì ghê tởm. Mãi lúc lâu, SeungKwan mới nhẹ nhàng thở ra.
- Ngài cứ suy nghĩ, quyết định là của ngài.
MinGyu biết omega đang chơi trò mạo hiểm khi tiết lộ thân phận. Alpha hoàn toàn có thể giết chết SeungKwan ngay tại chỗ, hoặc vạch tội em trước mặt Quốc vương. Ngoại trừ phương án MinGyu tán thành lời đề nghị, còn lại đều là đường chết. Nếu anh đồng ý, trò chơi mạo hiểm biến thành của hai người. Thực tế Hoàng tử được nhiều hơn mất, cha anh hay Kwon SoonYoung, chẳng ai trong số họ thật sự quan trọng. Anh và SeungKwan chắc chắn không phải bạn nhưng cũng chẳng phải kẻ thù. Tuy việc hợp tác có lợi cả đôi bên, cũng khó tránh người kia lật lọng. MinGyu cho rằng bản thân cần phải suy tính cẩn trọng trước khi hồi đáp.
Alpha tự hỏi Boo SeungKwan là người thế nào. Chắc omega thuộc về gia đình trung lưu, đủ khả năng cung cấp cho em nền giáo dục khá tốt. Cũng có thể em trưởng thành trong gia cảnh nghèo khó, phải học cách chiến đấu để bảo vệ bản thân và vượt qua thế giới khắc nghiệt. MinGyu không chắc nữa. Vị hoàng tử êm đềm lớn lên giữa bốn bức tường cao ngất ngưởng, không cách nào hiểu thấu cách dân chúng thật sự tồn tại. Điều alpha dám chắc là người vừa rời khỏi phòng mình chẳng hề tầm thường. Mạnh mẽ, đủ mạnh mẽ để lãnh đạo một nhóm phiến quân lớn. Tài giỏi, giỏi tới mức Kwon SoonYoung giữ lại phục vụ cho mục tiêu chính trị của gã. Và hẳn nhiên xinh đẹp, đẹp đến nao lòng.
Vài đêm sau đó, vai trò đổi ngược, Hoàng tử xuất hiện trong phòng omega mới của Đức vua. SeungKwan mỉm cười với ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính. Không hỏi làm thế nào MinGyu có mặt ở đây, chính em biết không cần thiết. Omega của Quốc vương ở trong phòng hoàng tử, hay hoàng tử xuất hiện tại phòng omega của Quốc vương thì tội trạng cũng ngang nhau thôi. Một mệnh đề, khác cách giải nhưng chung kết quả, đường nào cũng về La mã. SeungKwan đứng trước bệ cửa sổ, quay lưng với alpha, ánh sáng vàng vọt rọi qua khung cửa. Áo choàng lụa tan chảy trên làn da em, lớp vải xanh óng ánh phản chiếu ánh trăng, làm bừng sáng mái tóc và đường nét cơ thể. Chết tiệt, đẹp quá. MinGyu nuốt nước bọt, trấn tỉnh, anh không đến tìm omega vì loại chuyện đó.
- Này.
Hoàng tử gọi, nhỏ nhẹ. Như thể chỉ cần bản thân hơi lớn tiếng, khoảnh khắc thần tiên ngay trước mắt lập tức bị phá hủy. SeungKwan quay lại, đôi mắt nâu to tròn khẽ chớp, gò má cao nổi bật, bờ môi nhỏ dễ hôn. Alpha tưởng chừng ngừng thở, sao người kia có thể đẹp quá sức chịu đựng như vậy? MinGyu tự hỏi bản thân từng gặp những omega xinh đẹp nào, bao nhiêu người xứng đáng so sánh với Boo SeungKwan. Nhưng SeungKwan trông không thật lắm, theo mọi nghĩa của từ đó. Không thực tế, không thật lòng, không chân thật. Giống hệt giấc mơ ban ngày tan biến ngay khi vừa mở mắt, hay như bóng trăng đáy nước chỉ được nhìn ngắm chứ chẳng thể chạm vào.
III.
Xuân phân, hạ chí, đông chí, thu phân. Cuộc đời là vòng tuần hoàn của thời gian, của khoảnh khắc. Năm năm tháng tháng cứ thế trôi đi, trôi mãi. SeungKwan đếm từng giây phút tủi nhục lướt qua làn da mình, chẳng ước ao nào lớn bằng mong muốn nhanh chóng thoát khỏi bức tường dát vàng khảm lụa, cao hơn cả bầu trời này. Nhớ nhung cảm giác vung kiếm tung hoành ngang dọc, xé toạc chiến trường. Mặc kệ bao nhiêu kẻ ngoài kia cho rằng omega không phù hợp với chiến trận, tòng binh, dẫn quân, giết chóc. SeungKwan vẫn hiên ngang xông vào chốn hôi tanh máu thịt. Bướng bỉnh làm nên tính cách, hiếu thắng ăn sâu vào tâm hồn em. Kwon SoonYoung dám ngăn cản và tước đoạt tự do khỏi omega, khác nào rút xương rã thịt, mang máu em nhúng vào chảo dầu. Gã phải trả giá xứng đáng, SeungKwan thề.
Lễ hội Hạ chí là thời điểm hoàn hảo. Người dân đốt lửa, ca hát, nhảy múa. Hoàng gia mở tiệc, thết đãi linh đình. Thời gian tận hưởng, phù hợp để ăn uống say sưa. Đồng thời cũng hết sức phù hợp cho việc thanh lọc chế độ, thanh tẩy hoàng gia, tạo ra chính biến. Như mọi năm, mặc kệ đời sống muôn dân khốn khổ, Quốc vương xuống lệnh mở yến tiệc xa hoa. Mời tất cả quan thần quý tộc vào cung điện, thưởng rượu, khiêu vũ, se duyên.
- Thưa Điện hạ, thần có chuyện muốn trình báo. – SoonYoung lớn tiếng, cố tình thu hút sự chú ý của các hầu tước xung quanh - Ngài biết tối qua omega của ngài ở đâu không? Trong phòng Hoàng tử.
SoonYoung hướng mắt về phía MinGyu, giọng trào phúng mỉa mai. Ánh mắt tự tin, ẩn hiện vẻ đắc thắng. Cả yến tiệc bất ngờ, mọi âm thanh im bặt, thời gian như ngưng đọng. Hoàng thân Kwon vừa nói cái gì cơ? Sao lại xảy ra chuyện báng bổ như thế trong hoàng cung. Vài người nhăn trán, ra chiều không tin. Người khác nhíu mày, tỏ vẻ dễ hiểu. Hoàng tử vô dụng và omega trẻ tuổi của Quốc vương, cũng chẳng khó hiểu lắm. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Khối người ngoài mặt cung kính nhưng bên trong cười chê cả Hoàng tử Kim lẫn omega kia thấp kém.
- Boo SeungKwan trong phòng Hoàng tử Kim làm gì nhỉ? Hmm... lên kế hoạch ám sát ngài, thưa Điện hạ.
- Cái gì? – Đức vua gằn giọng, nghe máu nóng sôi sùng sục trong tai mình. Con trai và omega của ngài đang âm mưu phản trắc ngay dưới mũi chân ngài.
- Xin thề em không làm. Chính Hoàng thân Kwon đưa em vào hoàng cung, nếu em dám làm chuyện tài trời như thế, chẳng phải liên lụy đến ngài ấy rồi sao?
SeungKwan nắm vạt áo choàng của Quốc vương, rấm rức phân bua, thiếu chút nữa thì rơi nước mắt. Lời thanh minh tội nghiệp nhưng ám chỉ rõ ràng. Có những con thú hoang chỉ giả vờ bị thuần phục, khi chủ nhân hạ thấp cảnh giác thì quay đầu tấn công. SoonYoung giả vờ bình thản, nhìn omega bằng ánh mắt đe dọa. Sao SeungKwan dám phá vỡ kế hoạch? Đáng chết, hắn thề omega chắc chắn không sống yên sau chuyện này.
- Con cũng không bao giờ làm việc bất nhân đấy, thưa cha. Trước nay con không ham mê quyền lực, chỉ mong yên ổn qua ngày. Không biết Hoàng thân Kwon vì lý do gì mà vu oan giá họa?
MinGyu phối hợp, chĩa mũi dùi về phía SoonYoung. Quốc vương không biết nên tin ai, quyết định tra hỏi người bên cạnh omega và con trai ngay tại chỗ. Người hầu của SeungKwan khẳng định tận mắt thấy em ngủ say khi vừa đặt lưng xuống giường, quá mệt mỏi vì phải chuẩn bị yến tiệc. Kẻ thân cận của MinGyu cũng chắc nịch hoàng tử lưu lại phòng đọc sách cả đêm, chẳng có ai khác ra vào. Gậy ông đập lưng ông, SoonYoung cứng người, nhất thời không biết nên giải thích thế nào. Gã quá tự tin vào kế hoạch của bản thân, rằng omega nhất định thực hiện đúng theo lời gã. Đáng tiếc, Boo SeungKwan không phải loại người chịu khuất phục bất cứ ai.
Đức vua chưa kịp nổi giận thì đột ngột khụy xuống, thân xác già nua dĩ nhiên gục ngã sớm nhất. SeungKwan mở to mắt nhìn từng người một ngã xuống, nhà vua, hoàng tử hay hoàng thân. Omega nắm chặt áo choàng, lùi lại mấy bước, không muốn chạm vào đám alpha dưới chân dù chỉ bằng vạt áo. Trước khi yến tiệc Hạ chí bắt đầu, SeungKwan thủ thỉ với Quốc vương rằng em muốn tham gia tổ chức buổi tiệc. Bình rượu mời trên bàn đã pha thuốc độc, tất nhiên MinGyu và SoonYoung đến kính rượu đều phải uống. Chết là cái chắc, không chừa một ai. Diễn viên ưu tú đến mấy cũng có người giỏi hơn, diễn kịch thì SeungKwan chẳng ngại. Màn kịch của Hoàng thân Kwon đến lúc hạ rồi, vở kịch của Boo SeungKwan còn đang dang dở.
Choi SeungCheol xuất hiện vừa đúng lúc, oai vệ cưỡi con ngựa chiến vào thẳng điện Verites. Như tia nắng ngày xuân đầu tiên chiếu qua khung cửa sau mùa đông dài ảm đạm. Nuôi binh ba năm dụng một giờ, không uổng công nghĩa quân ngày đêm rèn luyện. Vệ binh hoàng gia bị giết sạch trên đường đi, máu dính đẫm gót chân ngựa. Cảnh tượng huy hoàng như truyện ngụ ngôn ngàn đời truyền tụng. Cổ tích xa xưa về vị chiến binh giáp sắt trên lưng ngựa, oai nghiêm bước đến cứu rỗi một đất nước tan hoang. Anode đủ tan tành rồi đấy, chỉ chờ anh hùng xuất hiện giải vây.
Đồng thủ lĩnh của nhóm phiến quân phía đông, người lợi dụng omega để chiến đấu, người bỏ lại omega mà trốn chạy, người chấp nhận cho omega của mình sống ô nhục giữa lòng địch. Ánh mắt SeungKwan ngay lập tức thay đổi khi hướng về phía SeungCheol, vui mừng và dịu dàng khó tả. Đôi mắt to tròn xinh đẹp ấy lúc nhìn Kwon SoonYoung toàn là căm phẫn, nhìn nhà vua tràn ngập âu sầu, nhìn Kim MinGyu đau đáu chất chứa. Chỉ riêng với Choi SeungCheol mới thật sự lấp lánh, sáng ngời.
Quốc vương Kim đệ ngũ và hai người có khả năng kế vị đều đã chết, ai lên tiếng phản đối liền nhận nhát kiếm tiêu đời. Yêu đất nước hay yêu cái mạng, tất nhiên người nào cũng chọn bản thân thôi. Thế là Choi SeungCheol đường hoàng đổi ngôi. Công trạng dẹp chính biến, giết hôn quân. Mang trên mình lời hứa trừ bạo loạn, an lòng dân, phát triển vương quốc. Ai đó bên cạnh SeungCheol bắt đầu quỳ xuống, hô to tên hắn như đang thực hiện nghi thức ca ngợi Quốc vương mới. Từng đợt sóng người quy phục, tạm thời không ai dám phản đối. Đôi mắt SeungCheol ngời sáng, hài lòng, thỏa mãn, đắc chí trào dâng. Đột nhiên ánh mắt hắn tắt lịm, chạm tới SeungKwan với vẻ khắc nghiệt trước nay chưa từng tồn tại. Rằng tốt nhất em hãy ngoan ngoãn, im lặng. Alpha hiện tại không còn là Choi SeungCheol ngày xưa của em nữa.
SeungKwan cũng quỳ xuống, đôi chân run rẩy không phải vì tuân phục mà vì đau đớn. SeungCheol chưa bao giờ nhìn em bằng ánh mắt như thế, lạnh lùng và xa cách tận cùng. Như thể hai người chưa từng bên nhau, như thể dấu răng trên cổ omega không phải của hắn. SeungKwan đủ hiểu alpha để biết cái nhìn ấy không phải diễn cho người khác xem. Mà chính là cảm xúc chân thật của SeungCheol, bắt buộc em phải tiếp nhận. Đúng rồi, omega tội lỗi của thời kỳ trước không nên liên quan gì đến đức vua mới, mạnh mẽ và đường hoàng như SeungCheol nữa. SeungKwan sụp đổ, thế giới đảo lộn, chính em cũng chẳng biết tại sao bản thân còn đứng nổi.
Làn sóng ký ức ồn ả ùa về, đập thẳng vào tâm trí omega, xát muối vết thương mới tinh còn đang hở miệng. Đầu óc quay cuồng, gợi nhớ cái ngày mà hai người bị Kwon SoonYoung truy đuổi. SeungKwan siết chặt thanh kiếm trên tay, định quay lưng chạy về phía chiến trường. Em muốn đánh lạc hướng quân lính, hòng tạo đường thoát cho SeungCheol. Ban đầu alpha nhất quyết không bỏ lại bạn tình, thề cùng sống cùng chết. SeungKwan vừa thuyết phục vừa cầu xin, rằng SeungCheol phải chạy thoát thì mới cứu em được. Chân rời đi nhưng đầu vẫn ngoảnh lại, omega cứ thúc giục mãi, tận lúc hắn khuất bóng mới dám nói lên câu cuối cùng.
"Qua mấy tháng mà không có tin tức gì thì đừng tìm em nữa. Nếu còn sống, em sẽ tìm cách liên lạc. Tạm biệt, Cheol."
Ma xui quỷ khiến, chính đêm SoonYoung động tay vào em, omega lại kết nối ý thức với SeungCheol sau bao nhiêu tháng ngày ngắt quãng. Nhưng SeungKwan tạm thời yên lặng, ngậm đắng nuốt cay đợi Kwon SoonYoung làm xong việc hắn muốn. Chắc chắn không đủ can đảm nói chuyện với alpha của mình trong lúc bản thân đang bị một alpha khác sử dụng, dày vò.
"Hyung..." SeungKwan thử, chưa dám tin bản thân tìm thấy kết nối ý chí với alpha bằng cách này.
"Em còn sống, em đang ở đâu, vẫn ổn chứ?" Omega cười nhẹ, nụ cười chân thật nhất sau khoảng thời gian dài dường như chẳng hề cười nữa. Không thể kìm nén niềm vui khi nghe alpha của mình dồn dập hỏi thăm những câu đầy lo lắng.
"Em bị Hoàng thân Kwon bắt, sáng mai hắn đưa em vào hoàng cung."
"Hắn muốn giao em cho Quốc vương xử lý sao?"
"Không, hắn muốn..." Omega ngập ngừng, lựa chọn từ ngữ, không biết nên nói thế nào. "Biến em thành omega của Quốc vương, tìm cơ hội ám sát ông ta."
"Không thể nào!"
Alpha phản ứng gay gắt, hẳn rất tức giận. SeungKwan có thể nghe thấy nỗi oán giận mạnh mẽ từ tông giọng của SeungCheol. Chắc hắn đau lòng lắm. Ai mà chịu nổi khi nghe tin omega của mình bị bắt, bị người khác dày vò, sỉ nhục. Cách xa nghìn trùng, em vẫn hình dung được SeungCheol đang cau mày, biểu cảm alpha thường thể hiện lúc khó chịu hoặc không hài lòng. Đầu óc hắn chạy đua tìm cách giải cứu omega của mình khỏi giam cầm, nhục nhã và sự thống trị từ kẻ khác.
"Em biết, SeungCheol. Anh không thể cứu em kịp nữa, nhưng em sẽ giúp ích theo cách khác. Nghe này, em có một kế hoạch."
Hai người nói chuyện bằng kết nối tâm trí suốt đêm. Thời gian xa cách không thể tìm lại, đành bù đắp chắp vá bằng vài lời nhớ nhung. Chuyện kế hoạch có thể bàn bạc thêm sau, hai người kết nối ý thức rồi mà. Thời gian thực hiện kế hoạch cũng rất dài, không cần gấp gáp, dục tốc bất đạt. Cả hai cố gắng tâm sự nhiều nhất trước khi SeungKwan bị đưa vào cung điện. Em mừng vì SeungCheol vẫn ổn và cố gắng tập hợp lại lực lượng, tuyển mộ thêm binh sĩ. Nhóm phiến quân ẩn nấp sâu tại một vùng quê hẻo lánh, tạm thời quân đội hoàng gia không thể tìm thấy được. SeungCheol cũng đang vận động hành lang, tìm viện trợ tiền bạc và vũ khí từ một số quý tộc bất bình hoặc bất tuân chính thể. SeungCheol vẫn quá đỗi dịu dàng, trấn an bạn tình, hứa hẹn đoàn tụ. Alpha luôn đối xử với SeungKwan giống như em là vì sao trên trời, trăng rằm mùa thu, là cả thế giới của hắn.
"SeungCheol, xin lỗi. Em có lỗi với anh, em..."
Em là kẻ phản bội. Em để người khác chạm vào mình trong khi còn thuộc về anh, không chỉ một mà nhiều người. Trái tim SeungKwan như xé toạc sau từng lời chưa nói. Đau đớn thể xác, đau khổ tinh thần, chẳng cách nào nguôi ngoai. Loại chuyện SeungKwan sắp làm, chính em cũng khó lòng tha thứ nổi.
"Không cần nói nữa SeungKwan ah, anh hiểu rồi, alpha hiểu mà."
SeungCheol hiểu từ lâu rồi, còn SeungKwan tận bây giờ mới hiểu. Trong mắt alpha, em chẳng qua là món đồ có giá trị lợi dụng. Yêu đương qua quýt, ngon ngọt lấy lòng vì em hữu ích chứ chẳng hề thật tâm. SeungKwan không xứng đáng với hắn dù thời điểm nào đi nữa, bất kể trước kia-hiện tại-sau này. Hối hận mấy cũng muộn màng, chuyện đến nước này omega còn biết làm gì ngoài tự mình dằn vặt. Em làm tất cả, hy sinh bản thân cho SeungCheol để nhận lại kết cục phản bội đau đớn. Thất vọng tràn trề, omega đành tự cười bản thân. Em sẽ không rơi thêm nước mắt, phí hoài chi cảm xúc cho người chẳng thương yêu mình.
Sau yến tiệc, SeungKwan hoàn toàn rời xa tinh dầu hoa hồng, hương bồ công anh bắt đầu quay lại. Nhưng dư âm ngọt ngào, ghê tởm thuộc về thứ hoa kiêu sa kia vẫn ám trên da thịt như lớp mùi thứ hai. Nhắc nhở omega từng làm những việc gì, bỏ ra bao nhiêu, hy sinh nhường nào. Và kể từ đó SeungCheol không đến gần, không nói chuyện, cũng chẳng chạm vào em nữa. Kết quả như vậy SeungKwan đôi phần đoán được, do em có lỗi với alpha nên đâu dám trách cứ gì.
Vài đêm SeungKwan thao thức, nằm trên chiếc giường sang trọng, nhìn lên trần nhà điêu khắc tinh xảo. Ngẫm nghĩ lại cuộc đời mình. Em từng là một chiến binh, omega của thủ lĩnh nhóm phiến loạn. Sau đó biến hình thành quân cờ chính trị của Kwon SoonYoung, omega của Đức vua. Giờ đây, vẫn trong căn phòng này, khi mà vị thủ lĩnh nhóm phiến quân đã trở thành Quốc vương mới. Thân phận của SeungKwan trở nên nực cười vô cùng. Thế thì em là omega của tân hay cựu Quốc vương, chính SeungKwan cũng chẳng phân định nổi. Suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng, em luôn thuộc về ai đó. Số phận mọi omega trên đời đều phải gắn liền với một cái tên khác không phải bản thân mình. Rốt cuộc trước nay SeungKwan đấu tranh cho loại lý tưởng nào đây? Cuối cùng chính em sa chân vào vũng lầy tăm tối nhất.
Ngày SeungCheol chính thức đăng cơ, SeungKwan nép vào một góc, lặng thinh nhìn người sánh đôi cùng alpha chẳng phải mình. Thậm chí không phải omega, chính xác là một beta em chưa từng gặp mặt. Vị vua mới cần xây dựng một hình ảnh tốt, không dây vào omega. Đặc biệt là omega trực tiếp gây sóng gió, gián tiếp hủy hoại một triều đại vốn đã héo mòn. SeungCheol trở thành loại người mà em căm ghét nhất, alpha có quyền lực. Và nực cười hơn nữa, chính omega tạo nên Choi SeungCheol ngày hôm nay. Đáng lẽ SeungKwan nên hiểu bản chất alpha vốn thế, không gì thay đổi được, tình yêu thì thấm thía vào đâu. Hoàn cảnh bây giờ chính là nghiệp chướng, bản án mà SeungKwan phải gánh chịu vì quá tin tưởng, quá hi sinh.
